Nhận đuợc thư chúc
mừng sinh nhật , tôi buồn lòng lắm . Tối thứ sáu chẳng có gì vui, đêm nay mình
viết gì để lưu lại nhỉ. À nhớ rồi, chuyện một nửa nguời dàn ông .
Nếu bạn thích đọc
truyện ngắn của nhà văn Trần Mộng Tú thì chắc hẳn bạn đã đọc câu chuyện cùng chủ
đề này , còn chưa thì tôi xin kể tóm tắt cho bạn nghe nhé
Có một ông nguời Việt
kia lấy vợ khi còn trẻ tuổi . Đến 30/4/ 1975 , Việt Nam Cộng Hoà mất, hậu quả
là từng làn sóng nguời vuợt biển tìm đường tự do bất kể sóng to gió lớn , đói
khát, hải tặc, trùng trùng nguy hiểm đang chờ đón ngoài đại dương.
Đôi vợ chồng trẻ nọ
may mắn đến đuợc bến bờ Hoa Kỳ, người vợ tần tảo lo cho chồng con ăn học , bà hy
sinh tất cả , không đến truờng , làm đôi ba
jobs với
mức lương tối thiểu. Ngày tháng thoi đưa, bà không những đã
giúp gia đình qua cơn hoạn nạn, mà còn nuôi con cái khôn lớn nên người , giúp
chồng thành tài mở công ty làm ăn phát đạt.
Vào một ngày kia bà
giặt chiếc áo chemise trắng của chồng, mới thấy dấu son môi lạ . Bà tra hỏi
chồng nhưng ông vẫn không nói. Sau vài tháng bà thu thập đuợc những bằng chứng
ngoại tình của hai người , bà quyết định làm một chuyến công du đến công ty của
chồng để gặp mặt người tình địch.
Hai nguời đàn
bà một
già một trẻ gặp nhau , bà vợ ông giám đốc nổi trận lôi đình, thoá mạ, la lối om sòm, trong
khi cô gái điềm tĩnh tiếp chuyện :
- Thưa bà, đây là văn
phòng của tôi bà nên tôn trọng, không nên làm ồn nơi đây sẽ ảnh hưởng đến danh
tiếng của chồng bà . Bà phải nên cảm ơn tôi mới phải , vì tôi giữ chân ông ấy
tại nơi đây . Nếu không có tôi, ông ấy sẽ đi tìm nguời đàn bà khác, và cơ
nghiệp này chắc gì còn nguyên vẹn cho đến nay. Bà có thấy chồng bà vắng nhà đêm
nào không ? Tất nhiên là không. Tôi rất yêu anh ấy. nhưng tôi chỉ cần
một nửa nguời đàn ông của anh mà thôi ...
Chuyện một nửa nguời đàn ông của tôi lại khác , chẳng phải nhân tình nhân ngãi gì cả (nhân ngãi là gì nhỉ, nghe nguời lớn nói mình nói theo)
Tôi biết ông ấy 10 năm về truớc. Cứ mỗi hai năm tôi gặp ông ấy một lần. Lần cuối gặp ông, tôi ngạc nhiên quá đỗi vì ông mặc áo đầm mang guốc cao đi họp . Những nguời bạn từ các nuớc nghĩ như thế nào về ông nhi, riêng tôi thì không còn tự nhiên nữa, mỗi lần nhìn mặt ông có râu mà lại thoa son, trét phấn, õng ẹo thiệt chẳng giống ai. Ngày đó chụp hình lưu niệm , ông ấy cao lớn mà không đuợc xếp đứng với đàn ông . Ông thợ chụp hình bắt ổng ngồi kế tôi , tôi thấy rờn rợn trong nguời làm sao.
Hai năm trôi qua , nay tôi gặp lại , whoahhh, phép thần kỳ nào đã biến khuôn mặt gai góc đầy râu nhám như da bò biến thành một khuôn mặt mỹ miều da trắng muốt, muớt ruợt như da con gái 18, nhất là bộ ngực, đầy đặn tự nhiên . Whoahh, ông bây giờ trông yểu điệu thục nữ , quân tử háo cầu là đây.
Buổi sáng hôm qua , chúng tôi gặp nhau tay bắt mặt mừng, riêng tôi là không có vụ ôm hôn nhé , bắt tay nhau cuời vui thăm hỏi là đủ rồi . Còn bà ấy ôm mấy ông Đức to lớn, đôi bàn tay hộ pháp của bà cứ đánh bôm bốp vào lưng mấy ông, trông cảnh thật là nực cười.
Giọng nói là một trong những bản chất của con nguời, của một sắc dân , một vùng, một tinh hoa của đất nuớc, của bao nhiêu thế hệ truớc để lại. Nếu y học hoá đuợc giọng con người không biết rồi đây sẽ ra sao nhỉ...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét